
Phụ nữ được nâng niu trân trọng gọi là “phái đẹp”, “phái yếu”, là một nửa yêu thương của thế giới.
Từ nhỏ không phải là người biết thể hiện cảm xúc của mình nên thỉnh thoảng tôi sợ những ngày kỷ niệm. 22 năm thấy ánh sáng mặt trời, qua 22 cái ngày 20/10 rồi nhưng chưa lần nào tôi biết cách mua một bó hoa vào ngày này cả. Năm nay cũng vậy, nhưng sang năm thì ai mà biết chứ :D. Tôi hy vọng bạn không giống tôi, vì cảm xúc mà không được nói ra, không được thể hiện, dồn nén tích tụ lại sẽ khó chịu lắm, nên hãy cứ mạnh dạn nói ra điều mình muốn nói nhé. Tôi thì chịu rồi, vì nhiều lý do khiến tôi chỉ có thể lên đây viết vài dòng gửi tới những người phụ nữ quan trọng của đời tôi thôi.
- Gửi bà nội: Cứ mỗi lần về nhà mà không nghe thấy bà chửi là cháu lại cảm thấy thiếu thiếu. Nên mỗi khi về sau câu chào cứ phải để bà chào đón bằng câu “Mẹ bố mày về mà không bảo bà” cháu mới yên tâm. Bởi cháu không biết tới khi nào cháu về sẽ không còn được nghe câu “hò” quen thuộc đó nên cháu chỉ cười thôi chứ không khó chịu đâu. Hôm nay nhân ngày phụ nữ Việt Nam, chúc “cô gái già” của cháu mỗi ngày mở mắt ra đều là niềm vui. Không có ai làm bà cáu, rồi bà chửi. Chúc bà luôn mạnh khỏe, ăn thật nhiều để cháu còn trêu cho bà mắng nữa bà nhé. Cháu cũng chúc thay ông luôn, vì cháu biết ông cũng muốn làm điều này từ lâu lắm rồi.
- Gửi bà ngoại: Dạo này mỗi lần cháu xuống chơi là rất ít gặp bà. Cũng may là chủ nhật vừa rồi xuống đúng lúc bà có nhà. Mấy năm nay bà già đi nhiều quá, không còn xinh như trước nữa rồi. Thế nhưng năm tháng làm sao mà đuổi kịp bà được. 70 tuổi rồi nhưng sáng tối bà vẫn thêu thùa may vá, ngay cả cháu giờ nhìn cái kim còn khó, vậy mà super hero của cháu lại cứ thoăn thoắt cả ngày được thôi. Hôm nay là một ngày đặc biệt, cháu chúc bà sức khỏe luôn dồi dào để vài năm nữa thôi cháu dẫn cháu dâu về cho bà bà nhé.
- Gửi mẹ: Ngày bé mẹ khắt khe với con quá, con nhớ có lần mẹ dạy con học xong còn đánh con chảy cả máu cơ. Mẹ còn cấm con đọc truyện, đốt truyện của con. Lúc đấy con ghét mẹ lắm. Nhưng cũng là sợ mẹ nhất nhà. Giờ lớn mới hiểu, ngày đó mẹ kỳ vọng vào con nên mới khắt khe vậy. Mẹ sợ con bị cận nên mới cấm đọc sách ( nhưng cuối cùng con vẫn bị cận đấy thôi ). Cũng từ bé đến lớn con chưa bày tỏ tình cảm của con với mẹ nhưng lúc nào con cũng cảm nhận được mẹ luôn lo lắng cho con. Nhớ đợt vừa rồi 3 tháng không về nhà vì giận bố, suốt 3 tháng ròng chắc mẹ cũng buồn lắm mẹ nhỉ. Cho con xin lỗi. Mẹ luôn bảo con đừng nói trước điều gì, nhưng giờ con lại rất muốn nói với mẹ chắc chắn 2 điều. Thứ nhất, “Sau này con chắc chắn sẽ thành công”. Thứ hai, “Con nhất định đem được con dâu về cho mẹ”. Một ngày đặc biệt dành cho một người đặc biệt, chúc mẹ của con luôn luôn mạnh khỏe, mẹ cười nhiều thế mà con chả thừa hưởng được tý nào 🙁 Mong mẹ luôn luôn yêu đời như thế vì con biết mẹ cũng khổ vì bố, vì gia đình này nhiều rồi. Những chuyện sau này, con sẽ thay mẹ gánh vác.
- Gửi 2 đứa : Hồi bé thì hay chí chóe đánh nhau, nhưng mà anh yêu chúng mày. Nói thế thôi nhé, nói nhiều lại bảo sến.
- Gửi em, cô gái của anh: Có nhiều điều anh muốn viết cho cô gái của anh. Anh muốn hát cho bé nghe một bài dù giọng anh chả hay. Anh muốn tặng bé một nhành hoa. Anh muốn nắm tay bé đi tới tận cùng trời cuối đất, khi mệt mỏi anh sẽ ôm em vào lòng, trao cho em một nụ hôn thật nồng ấm. Cơ mà anh quên mất là bọn mình đang yêu xa nên những mong muốn này anh sẽ tạm gói lại, gửi cho những cơn gió mùa đông để trao tới em. Cô gái của anh, hôm nay anh biết bé rất vui. Nên anh không chúc em sẽ thật vui vẻ đâu. Anh cũng chẳng chúc em sẽ xinh hơn đâu vì với anh làm gì có ai hơn được em nữa chứ. Anh chỉ chúc rằng, dù em có đang ở xa anh đi chăng nữa, bất kỳ nơi đâu em cũng sẽ được an yên. Nếu không, quay lại em biết anh vẫn luôn dõi theo từng bước chân của em mà. Cô gái của anh, mình sẽ sớm gặp lại thôi. Anh yêu em !
Và tất nhiên, chúc một nửa Việt Nam luôn là những bông hồng rực rỡ, những đóa hoa dù phong ba bão táp cuộc đời có lớn đến đâu cũng chẳng thể nào làm đóa hoa đó dập nát, héo tàn.